Thơ tặng em gái Huế
Anh ni nhát quá đi thôi Cái tên em đó chẳng lời hỏi han Chỉ đến và biết ngồi ăn Sáng mô cũng gặp mà không làm quen em. Vừa nghe tiếng Huế nhẹ êm Mà anh như muốn sẽ quên đường về Để mai nếu được thăm quê Anh xin chuyển lối đi về nhà em. 25-7-2008 |
Gần nhà tôi có quán bún bò do người Huế nấu, chính vì hợp khẩu vị của tôi nên tuần 7 ngày, tháng 31 buổi tôi đều ghé qua đó ăn sáng. Trong quán có cô bé phục vụ nói giọng Huế rất dễ thương, ở Sài Gòn này tôi ít khi được nghe thấy một chất giọng còn nguyên vẹn và chưa bị lai tạp như thế. Vì cái giọng Huế dịu ngọt ấy mà tôi đâm ra có đủ tương tư để cho ra đời bài thơ này. Bài thơ đầu tiên sau 3 năm xa rời bệnh thi sĩ.
Chủ đề:
Nhật ký của tôi,
Thơ của tôi,