Đang tải dữ liệu...

Viết tặng Mai

Ngày 13 tháng 7 năm 2008 0 bình luận Trương Chương Dương


"Mỗi năm qua là một lần tạm biệt
Còn gặp nhau nhưng vẫn thấy bâng khuâng"
Nhớ!
Mỗi năm trời lại rực hồng,
Bâng khuâng nỗi nhớ cho lòng nhớ nhung,
Ngày mai xa cách đôi phương,
Chẳng còn đâu nữa cùng chung đi về.
Ve kêu nức nở não nề,
Hỏi _ai còn nhớ, nhớ về tôi không?
Giờ đây hè đến mông lung
Phấn không đưa nữa, trống ngừng cất lên.
Để buồn! Nỗi nhớ không tên!
Nhớ _ai mỗi sáng cùng lên giảng đường,
Nhớ hoài kỷ niệm thân thương,
Nhớ hoài hình bóng _ai thường cùng đi.



Tôi đã viết bài thơ này trong sổ lưu bút của Mai, tôi còn ghi chú rõ là: "Nếu muốn, Mai hãy thêm chữ M vào mỗi dấu _. Nếu không thì để như vậy cũng được. Tôi không rõ là cô ấy có bổ sung thêm chữ M để các câu thơ thay vì "nhớ ai" thành "nhớ Mai" hay không nhưng tôi nghĩ trong lòng cô ấy đã chấp nhận thêm chữ M vào đó.
Sỡ dĩ thời kỳ này tôi bỗng thân thiết với Mai hơn bởi có nhiều lý do khác nhau, một trong số đó là tôi và Nguyệt vừa mới chia tay nhau, trong lúc còn hụt hẫng và trống vắng thì tôi bấu víu vào bất kỳ điều gì đang sót lại quanh tôi. Cộng thêm việc Mai rất xinh đẹp, là hoa khôi của trường tôi, việc sánh vai bên cô ấy vào mỗi buổi sáng đến trường như tôi là điều mà rất nhiều chàng trai mơ ước nhưng không được, cho nên tôi bỗng chuyển sang cô ấy cũng là một điều không khó lý giải. Tuy nhiên về sau tôi đã nhận thấy sai lầm của mình, tôi chợt nhận ra những gì tôi dành cho Mai chỉ là một tình bạn, tình bạn thật sự, và những hành động của tôi trong suốt thời gian đó đã khiến Mai hiểu lầm, đây là hậu quả nghiêm trọng nhất mà tôi gây ra, tuy nhiên những gì tôi đã làm sau đó đã khiến cô ấy hiểu ra rằng chúng tôi chỉ là bạn mà thôi, hơn nữa việc tôi chia tay Nguyệt vẫn không ai biết cả nên cũng dễ dàng trong việc thuyết phục Mai nhận ra điều tôi muốn nói.
Chủ đề: Nhật ký của tôi, Thơ của tôi,
Đang tải dữ liệu...