Đang tải dữ liệu...

Người lái đò

Ngày 17 tháng 7 năm 2008 0 bình luận Trương Chương Dương

Người ta nói thầy cô vất vả lắm,
Suốt cuộc đời như lái chuyến đò ngang
Hoài mãi miết đưa con thuyền sang bến
Lại quay về bởi những tiếng gọi sang.
Vội vàng quá, không kịp nhìn đường mới
Ở bên kia bến cuối của con đò
Nơi những bước chân trò đang đi tới
Người một đường. Thầy chẳng kịp nhìn theo.
Con đò trôi mãi chẳng kịp neo
Không mệt mỏi thầy vẫn chèo sang bến
Những chuyến đò đầy tấm lòng thương mến
Đưa chúng em tiếp nối những con đường.
Chúng em đi không sợ núi sông dài
Bởi thầy cô vẫn mãi hoài theo bước
Những chuyến đò luôn chờ bên con nước
Có người đi con thuyền lại sang sông.

Người tiếp người những chuyến tiếp theo nhau
Khi lên bến bay vèo theo mơ ước
Rồi thời gian làm ta quên bến nước
Nơi con thuyền ngày tháng vẫn sang sông.
Để đến khi gặp lại những bến lòng
Không đậu trước một con đò thân thuộc
Ta lại nhớ như lòng thầm mơ ước
"Thầy cô ơi! Con muốn quay về."

Cũng không rõ tôi chợt thấy cách ví von "thầy cô giáo như những người lái chiếc đò ngang, cần mẫn đưa những con người đi qua bến bờ của kiến thức, rồi họ lại quay về với lòng vui náo nức, để thêm chuyến đầy những con người muốn sang bờ kiến thức bên kia". Và sự ví von đó đã khơi dậy cho tôi cảm hứng để sáng tác nên bài thơ "Người lái đò" như trên.
Chủ đề: Nhật ký của tôi, Thơ của tôi, Kỷ niệm cấp III,
Đang tải dữ liệu...