Đang tải dữ liệu...

Chiều chiều

Ngày 9 tháng 7 năm 2008 0 bình luận Trương Chương Dương
Chiều chiều

Chiều chiều ra ngắm dòng sông,
Thuyền tre bé nhỏ tay lồng thả xuôi.
Mong rằng thuyền sẽ cứ trôi,
Ngược lên nhà bạn gửi lời nhớ nhung.

29-6-1998


Chắc không phải nói nhiều về nỗi nhớ trong tôi dành cho em khi ấy, nỗi nhớ đầu đời thật không có gì nhớ hơn vậy được. Đến dòng sông chỉ xuôi về biển lớn nhưng nỗi nhớ trong anh luôn muốn chảy ngược lên em. Mỗi một buổi chiều vắng bóng người quen là thêm trăm ngàn những nỗi niềm ao ước. Đến chiếc lá rơi trôi theo dòng nước anh cũng tưởng chừng như gửi được cho em.

Nỗi nhớ đầu anh luôn nhớ về em là nỗi nhớ trong tim không bao giờ chìm theo quá khứ. Nhiều năm trôi qua vẫn như in từng chữ, từng dòng thơ và nhớ nỗi nhớ như xưa. Chắc em trách nhiều vì anh phai lời hứa, nhưng có nỗi buồn nào chỉ từ một phía đâu em. Anh đường anh, em đường em, chúng ta đi hai ngã, nhưng lòng này đâu hết nhớ, ngừng thương. Em không khóc vào ngày đường chia lối, nhưng lệ trong lòng sao giấu nỗi được anh. Bởi biết thế nên anh chỉ bước thật nhanh, để giấu đi những long lanh trong mắt. Đứng trước em nhưng anh nào đâu đối mặt, chỉ vu vơ với ánh mắt xa xôi. Bởi lòng anh cũng yếu ớt vậy thôi, đâu dễ nói những lời xay đắng. Nhưng biết làm sao khi tình không phẳng lặng, hai đứa mình chẳng đặng thành đôi. Nhưng em ơi! Hãy cứ trách anh đi! Bởi vì em chưa bao giờ có lỗi! Cuộc đời này anh là người mang tội, vì đã trao em những nỗi buồn đau!

Nhớ lại và viết thêm vào đêm 8 tháng 7 năm 2008.
Chủ đề: Nhật ký của tôi, Thơ của tôi, Mối tình đầu,

Các bài trước

Đang tải dữ liệu...