Đang tải dữ liệu...

Báo tường lớp tôi những năm cấp III

Ngày 18 tháng 11 năm 2008 0 bình luận Trương Chương Dương
         Những năm học cấp III, mỗi lần viết báo tường cho lớp thì tôi là người chịu trách nhiệm biên tập các bài thơ, bài văn của các bạn. Đó là một công việc khá thú vị và hấp dẫn, cũng nhờ đó mà tôi được đọc rất nhiều những bài thơ của các bạn, hay hay không hay thì thôi không muốn bàn đến, nhưng đó thực sự là những rung động, những tình cảm hết sức chân thành của mỗi người trong lớp tôi. Tôi cũng đã cẩn thận lưu giữ lại hầu hết những trang giấy mà các bạn đã gửi cho tôi ngày ấy, giờ có lẽ cũng nên chia sẻ điều ấy với các bạn của tôi, để nếu có ai đó cùng học những năm cấp III với tôi có bất chợt tìm thấy chúng thì sẽ nhớ về thời học sinh, về họ và về tôi.

         Đây cũng là bài viết tôi muốn gửi đến các thầy, các cô, những giáo viên rất nhiệt huyết, vui vẻ của chúng tôi nhân ngày 20-11, bắt đầu là lời ngỏ của tờ báo tường lớp 12 - cách đây đúng bảy năm (20-11-2001)- tờ báo tường mang tên Tình trò của chúng tôi đã được viết và gửi tặng thầy cô (lời ngỏ này nếu tôi nhớ không nhầm thì là do Minh Ngọc (Milu) bí thư của lớp tôi viết nên).


Tình trò


Lời ngỏ


"Thời mực tím sao nhiều nhung nhớ"
   Làm sao không nhớ những phút giờ đầm ấm tình yêu thương thầy cô, bè bạn. Có một người học trò nào ra đi lại không lưu luyến, không mến thương. Chỉ một lá vàng rơi, một nhành phượng đỏ trao tay cũng làm sống dậy bao cảm xúc ngọt ngào, bao nhiêu bịn rịn, luyến lưu từng gốc bàng, chiếc ghế... Sẽ chẳng bao giờ quên được bởi dưới mái trường thân yêu với mỗi người học sinh không chỉ là những kỷ niệm mà còn là dấu ấn trong trái tim mỗi người.
"Ấm nóng lạ - tiếng giảng bài thân thuộc
Mỗi thầy cô. Ôi! Nhớ lắm, mỗi thầy cô!"
   Thương nhớ biết bao tiếng giảng bài thân quen, gần gũi và ấm nóng. Với mỗi cách bày tỏ khác nhau nhưng chúng em - mỗi người học trò đều cảm nhận được sâu sắc tình thầy trò và muốn thầy cô cũng hiểu được tình trò thương mến của chúng em. Chính thầy cô đã cho chúng em cảm nhận được trọn vẹn ý nghĩa hạnh phúc, để mỗi lớp học là một thiên đường. Những lời dạy bảo ân cần thậm chí là lời răn đe, doạ nạt của các thầy cô, mỗi chúng em đều biết được rằng đằng sau những lời trách móc ấy là tấm chân tình thương yêu học trò hết mực. Thời gian qua đi, những nếp nhăn đã hằn sâu trên trán, mái tóc đổi màu những tình yêu và lòng tận tuỵ của thầy cô thì vẫn không thay đổi như lòng biết ơn và yêu mến của chúng em.
   Chỉ một trang giấy thôi làm sao nói hết được nỗi niềm riêng và tình chung của người học trò với mỗi thầy cô. Ngày 20/11 - ngày hội của các thầy cô sắp đến. Chúng em muốn được vui cùng niềm vui của thầy cô, được là người sẻ chia những phút giờ hạnh phúc nơi mái trường yêu dấu.
Thầy cô sẽ mãi là người chở con đò kiến thức nhưng xin mái tóc kia đừng chuyển màu, xin những nếp nhăn chỉ là nếp nhăn nơi khoé miệng cười vui.

      Còn sau đây là những vần thơ ngày ấy của các thành viên lớp 12A chúng tôi, có cả những bài thơ đã được đăng trên báo tường, cũng có nhiều bài thơ không được đăng, bởi chỉ một tờ báo tường không thể đủ để bày tỏ tấm lòng của chúng tôi dành thầy cô giáo, tấm Tình trò mênh mông mà không một bài thơ, chưa một tờ báo nào có thể chuyển tải hết được.
      Những bài thơ khi đăng lên báo tường sẽ được BBT chúng tôi chỉnh sửa lại một chút về mặt từ ngữ để hợp với tờ báo hơn, tuy nhiên những bài dưới đây tôi sẽ đăng nguyên bản gốc chưa được chỉnh sửa.


Con và thầy

Con về thăm lại thầy xưa
Nói sao cho hết cho vừa thầy ơi!
Lòng con quá đỗi bồi hồi
Tóc thầy nay đã bạc rồi còn đâu?

Lê Thị Thu Hiền


Thời gian

Đời học sinh mấy ai có nghĩ
Liệu thời gian có đợi có chờ
Chỉ có nghĩ tiến lên và phấn đấu
Để một ngày đạt được ước mong
Đến lúc xa nhau cúi đầu rơi lệ
Dẫu biết là còn gặp lại mai sau
Thế mà tôi vẫn buồn và vẫn khóc
Để đừng quên, lại cố gắng cười
Thật khó hiểu ôi! đời tuổi trẻ
Quá ngây thơ và thêm chút dại khờ
Lúc vui buồn giận dỗi không hay
Chẳng mấy chốc ta đã rời ghế đá
Với hàng cây phượng vĩ bao ngày
Vậy mới biết thời gian là quý giá
Thật là nhanh đến nỗi không ngờ!!!

Quỳnh Ly


Áo trắng

Áo trắng mỗi chiều tan lớp học
Bay dịu dàng trước gió thật hay
Bước em đi nhẹ nhàng như không tả
Tóc ngang vai nhẹ bước mỗi khi về
Ánh mắt em chứa đầy hy vọng
Hướng tới ngày mai một con đường

Quỳnh Ly


Cảm xúc

Tôi bước ngập ngừng về 10A đầu tiên
Lòng thẹn thùng e lệ lại cô liêu
Bởi một lẽ chỉ mình tôi khác giới
Lòng giục lòng ngại ngùng tôi bước tới
Lễ phép thưa cô lớp chỉ có mình em
Cô giáo cười như thông cảm nỗi niềm
Cho tôi biết...tôi chạy liền gọi bạn
Hết thẹn rồi ê chẳng cắt nghĩa được gì
Thoáng trong đầu một ý nghĩa ra đi
Sao khó xử giữa cái đi và ở
Giây phút ấy mãi lòng tôi vẫn nhớ
Kỷ niệm ngày đầu bỡ ngỡ đến lớp A
Đến hôm nay được sống giữa bạn bè
Cứ nghĩ lại cứ thấy mình như có lỗi
Nam nữ lớp A đã hoà đồng một khối
Gần gũi giúp nhau trong cuộc sống luyện rèn
Trong phút đầu do bỡ ngỡ chưa quen
Mà xuýt tôi xin về lớp khác

Nguyễn Phước Tường


...

Nơi mái trường Chu Văn An yêu dấu
Có những người thầy chăm chỉ sớm hôm
Với những người cô dung dị, hiền lành
Lo chúng em từng li từng tí
Tình cô đã làm trái tim em rung động
Mỗi tháng ngày em cố gắng chăm ngoan

Hồ Thị Phương


...

Hôm qua em nằm mơ
Một giấc mơ tuyệt vời
Mơ về dáng của người
Đã dạy em khôn lớn
Em nguyện sẽ chăm ngoan
Để không phụ công thầy

Hồ Thị Phương


Nhớ ơn thầy cô giáo

Cứ độ hè sang lòng em rạo rực
Nỗi bâng khuâng đến lớp học hành
Trang vở nhỏ thơm tho mùi giấy mới
Lớp học rộn ràng theo nhịp bước thời gian

Có những đêm mùa đông rét mướt
Giáo án bộn bề thầy thao thức thâu đêm
Để sớm mai giảng bài cho em học
Tấm bảng đen in nét chữ dịu dàng

Từng tiếng nói thân thương thầy cô giáo
Mỗi tháng ngày chắp nối bước chân em
Và hộp phấn nhỏ vơi dần đi mãi
Cho kiến thức em cứ mỗi đong đầy

Nguyễn Thị Mỹ Ty


Ơn thầy

Đêm nay thầy không ngủ
Trên trang vở chúng em
Miệt mài ghi chăm chú
Bao khó nhọc dưới đèn
Em nguyện ngày thêm ngoan
Nguyện gắng thêm học giỏi
Để đền công ơn thầy

Sao Mai (Thu Mai)


Lòng thầy

Từng dòng chữ trên bảng đen con học
Mài mỏng dần viên phấn trắng nhỏ nhoi
Trang giáo án lật qua từng đêm vắng
Thầy mang theo từng ngày tháng cho đời

Khung bảng ấy viết đi rồi lại xoá
Con đò xoay bến lở lại bến bồi
Lũ trò nhỏ nhiều khi vô tình lắm
Chưa qua sông đã hờ hững...đò ơi!

Thuỳ Dương, Lê Thị Thu Hiền

    Tôi không rõ bài này là của ai trong số hai bạn trên hay là một người nào khác, nhưng khi tôi viết entry này mới bất ngờ phát hiện ra rằng ngày xưa đã có hai người cùng gửi bài này cho tôi để đăng báo tường, càng bất ngờ hơn khi một bài tôi đã đưa lên báo, bài còn lại tôi đề thẳng tay: Loại. Vậy là ngày đó bài thơ này được đưa lên với tên tác giả là Thu Hiền, do tôi đã loại bài này của Thuỳ Dương. Đây đúng là điều khó hiểu, hoặc có nguyên do nhưng đã quá lâu rồi nên tôi không còn nhớ nữa.


Gửi lại tuổi học trò

Mùa hoa phượng này mùa hoa cuối cùng
Em gửi lại cả một thời lưu luyến
Những trang sách thơm những bình mực tím
Những con đường tà áo trắng bay
Gửi lại cả màu mây
Trong mắt cô học trò mây chưa biết buồn biết nhớ
Những câu nét nặng mùi sách vở
Gửi lại chiếc bảng đen
Chỗ ngồi quen thuộc
Gửi lại những ngày tháng âu lo
Những mùa thi giục giã
Những lời thầy yên ả
Những ước mơ xa vời
Gửi lại trang sách mới
Trang sách học trò
Lắm khi đi trễ
Không dám vào
Em gửi lại rồi cái tuổi
Mỗi một giờ một phút đã khác hơn
Mỗi một mùa bím tóc lại dài thêm
Mỗi một ngày là mỗi ngày khôn lớn
Biết mình chưa là cánh chim
Em mang theo mãi trong mình
Ôi tuổi học trò lưu luyến.

Thuỳ Dương


Chia tay

Thành phố đầy tiếng ve
Khi hoa phượng rực nở
Thấm đượm vào trang vở
Cánh phượng lả tả rơi
Khi chia tay sắp đến
Thuyền đi không đợi bến

Giọt lệ thấp thoáng rơi
Kỷ niệm của ta ơi
Xin đừng xa mãi nhé
Rồi sau này ta sẽ
Quay gót lại tìm ngươi

Lê Thị Thu Hiền


Công ơn thầy cô

Trời đã về khuya
Thầy vẫn miệt mài
Bên trang giáo án
Đên đã trở lạnh
Cô vẫn ngồi mãi
Chấm bài kiểm tra
Cô thầy làm việc
Không quản nhọc nhằn
Gió mưa rét nắng
Vẫn làm, làm việc
Công ơn thầy cô
Chúng em ghi nhớ
Không bao giờ quên.

Một bạn nữ không ghi tên


Tình bạn

Tình bạn là một lòng sắt đá
Tình bạn là thiêng liêng cao cả
Là cuộc sống và cả con tim
Tình bạn là một đoá hoa hồng
Là hạnh phúc tìm ra lẽ sống
Tình bạn là mênh mông biển rộng
Là cuộc sống hạnh phúc của tương lai
Tình bạn là ánh đuốc ban mai
Là hạnh phúc ngày mai hứa hẹn
Ở đời không có gì đẹp bằng tình bạn
Nó huy hoàng sáng tựa cả vừng đông
Nó bao la như áng mây hồng
Và trong sáng như pha lê muôn thủa.

Nguyễn Phước Tường


...

Buổi sớm nay em bước đến trường
Nghe lòng chớm lạnh chút hơi sương
20-11 đến rồi
Mà sao bổng bồi hồi nhớ thương
Nhớ thầy mảnh áo sát thân
Mái tóc thầy điểm tình thương tháng ngày
Dành cho lũ trẻ xóm nghèo ngày xưa
Nhiều khi quên cả ngày xuân
Nhưng bây giờ thầy đã ra đi
Giã biệt làng quê cùng trẻ nhỏ
Viên phấn nắm yên trong giấc ngủ
Bảng kia phăng phẳng nỗi nhớ thương
Ngập ngừng em bước tóc bay bay
Biết bao nhiêu kỷ niệm với thầy
Với tình thầy với mái trường cũ
Để lại trong em những phút này.

Lê Doãn Thịnh


Ngậm ngùi

Trả lại trường và lớp cũ thân quen
Cả cơn mưa ngơ ngác đến bây giờ
Buổi tan trường tôi một mình rảo bước
Rồi cúi đầu ngọng nghịu với câu thơ

Trả lại trường và lớp cũ thương yêu
Gió với lá trên cành khúc khích
Trước cổng trường vòng xe tôi luống cuống
Làm phượng hồng cũng đỏ mặt. Ngó thương thương

Trả lại cả nhớ thương ngày tháng cũ
Đam mê xưa đành tặng lại riêng mình
Những bài thơ đánh rơi ngoài cửa lớp
Kết dày thành kỷ niệm của riêng tôi

Phượng hồng ơi mi đốt cháy lòng ta
Bằng sắc đỏ của niềm thương da diết
Ta đánh mất mà không hề hay biết
Tuổi học trò trong những tháng ngày qua.

Nắng hè đậu xuống trang thơ
Phượng hồng hé nụ đợi chờ tiếng ve
Sân trường luống cuống vòng xe
Gió lùa kẻ lá lòng nghe não lòng

Phượng hồng đang độ trăm hoa
Bạn nhín sẽ thấy cánh hoa sắc màu
Phượng hồng lấp lánh ánh sao
Mởn mơ thoáng điểm đôi vòng lá xanh!

Hoàng Xuân Phong


Ký ức

Mùa hè về lớp chìm vào biển lặng
Mấy đứa mình không còn rộn bước chân
Bàn ghế xưa không có dịp được ngồi
Chỉ còn lại những gì trong ký ức
Vào tâm tư thành nỗi nhớ mông lung
Nhớ rất nhiều về một thủa mộng mơ
Năm học dần giống như thơ và truyện
Nào ai hiểu chỉ một mình tôi hiểu
Tiếng ve rơi ép lại giữa vần thơ

Hoàng Xuân Phong


Tấm lòng thầy

Dưới mái trường thân yêu sớm chiều em học
Tháng ngày qua khôn lớn nhờ ơn thầy
Tấm lòng thầy rộng mở bao la
Có những đêm đông bắc gió tràn về
Trang giáo án bộn bề thầy thao thức
Để sớm mai giảng bài cho em học
Tấm bảng đen in nét ngọc chữ vàng
Hộp phấn trăng vơi dần theo ngày tháng
Cho kiến thức em lớn rộng cứ đong đầy
Công ơn thầy như trời cao biển rộng
Em biết sao cho trọn vẹn nghĩa tình
Dẫu xa thầy em vẫn nhớ trong mơ
Tấm lòng thầy đọng lại những trang thơ.

Cao Thị Thuỳ Dương


...

Ngày nhà giáo Việt Nam
Hai mươi tháng mười một
Xin gửi đến thầy cô
Lời chúc sức khoẻ tốt.

Cám ơn thầy cô giáo
Dìu dắt em nên người
Nâng cánh em vào đời
Trong một ngày mai đó

Cám ơn thầy cô giáo
Hiến dâng cả cuộc đời
Vì sự nghiệp trồng người
Vì tương lai đất nước.

Lê Nữ Nguyệt Lệ


...

Tiếng ve ngân khúc nhạc nao lòng
Cây phượng già những chùm hoa thắp lửa
Buổi học cuối cùng sao đầy chan chứa
Lời giảng của cô mang nặng nỗi buồn.

Vẫn còn đây lớp học thân thương
Và bài giảng in nghiêng màu phấn trắng
Cô đứng đó tay cầm giáo án
Nỗi buồn dâng xao xuyến trong lòng.

Lê Nữ Nguyệt Lệ


Dáng thầy

Con về khi phượng nở
Rụng đỏ cả sân trường
Dáng thầy ở trong lớp
Hư ảo trước mắt con

Bây giờ thầy vẫn còn
Ngồi bên trang giáo án
Thầy sống cùng năm tháng
Dìu dắt bao học trò

Con cảm thấy âu lo
Vì tóc thầy điểm bạc
Những thầy vẫn vui cười
Trên khuôn mặt hốc hác.

Lê Nữ Nguyệt Lệ


Kỷ niệm

Tuổi học trò đẹp mãi ở trong tim
Mộng mơ, mơ mộng là tuổi ấy
Chỉ biết vui chơi với học hành
Trái tim kia chưa bao giờ va đập
Nên hồn nhiên giữa chúng bạn thơ ngây
Ngày xưa ấy bốn mùa luôn vui vẻ
Hoa lá cùng đẹp mãi với tuổi xuân
Ôi! Mái trường cấp II sao mà yêu đến thế
Nắng sân trường đọng mãi với thời gian
Ước gì có thể về chốn cũ
Tìm lại bạn bè mà tâm sự cùng cô
Chốn sân trường hoa lá vẫn hát reo
Nhu nhắc lại chuyện học trò thủa nhỏ.

Nguyễn Thị Diệu Linh


Suy tư

Tuổi thơ trôi theo năm tháng vô tư
Thư
ơng trường nhỏ, yêu thầy, yêu bạn
Thương nhớ mãi ánh mắt nhìn lưu luyến
Xoa dịu đi tất cả mọi ưu phiền
Cô giáo tôi là một người hiền dịu
Ánh mắt cô như suối mát ngọt ngào
Vòng tay cô ấm áp biết bao nhiêu
Đã có lần tôi làm cô giận dỗi
Lòng hối hận tim tôi bỗng thắt
Biết lỗi rồi nhưng chẳng biết nói chi
Lòng tôi bỗng rạo rực những niềm vui
Khi đọc trong mắt cô lời tha lỗi
Thướng bóng người và giọng nói thiết tha
Tôi chăm chú theo từng lời cô giảng
Biết ơn cô tôi học hành chăm chỉ
Nuôi ước mơ để hướng đến tương lai
Dẫu ngày mai có phải chia phai
Em vãn nhớ cô, nhớ thầy, nhớ bạn
Nhớ mái trường tổ ấm thân thương

Nguyễn Thị Diệu Linh

Chủ đề: Kỷ niệm cấp III, Thơ sưu tầm, Chúc mừng,
Đang tải dữ liệu...