Thơ kính tặng thầy Hoà
Sau hai năm tôi không viết một dòng thơ nào, gần đây tôi lại thấy mình trở nên lãng mạn hơn, trẻ ra hơn khi sống lại những vần, những chữ yêu thương như cái tuổi trăng rằm. Có vẻ như tình yêu thơ trong tôi vẫn chưa hề nguội lạnh, chỉ đơn giản là nó tạm lắng xuống, tạm ngủ yên bởi tâm hồn lãng mạn trong tôi chưa đến lúc dâng trào. Đã đến lúc tình yêu trở về và tràn ngập trong tôi, một tình yêu dường như đã cũ nhưng lại mãnh liệt và gia diết đến dường nào. Đò là tình yêu của tuổi học trò, yêu thầy - yêu cô - yêu mái trường, yêu những kỷ niệm tuyệt vời chưa bao giờ bị xoá mờ trong ký ức. Xuất phát từ tình yêu ấy, tôi viết nên bài thơ này tặng thầy Hoà cùng tất cả các thầy, các cô của trường THPT Chu Văn An (Quảng Trị).
Thầy ơi thầy! Ngày ấy những vần thơ! Cũng bảy năm em nhớ về thủa nhỏ Rồi hôm nay trở thành người xa xứ Bảy năm rồi! Xa nhớ trường xưa. Lâu lắm rồi, đã phai màu phượng lửa Viết thôi đưa trên giấy tập học trò Và xa xôi cả những phút ngây ngơ Chúng em lớn như mong chờ ngày ấy. Bên những chuyến đò, thầy ơi có thấy? Lứa học trò ngày ấy quá giang sông Dù đi xa mà không nghỉ ngóng trông Biết ơn lắm! Ơn tấm lòng nghề giáo! |
Chủ đề:
Thơ của tôi,
Kỷ niệm cấp III,