Đến khi nào ta lại yêu
Thêm một ngày, mình ta với mình ta Không hẹn hò, chẳng cà phê và đàn đúm Nào ta phải một mình cô đơn lắm Mà chỉ buồn, và không muốn hẹn ai. Nhiều khi vắng, lòng lại trách ai hoài Bởi cô đơn, không bờ vai chia sẻ Mà cứ mỗi một phút giây vắng vẻ Lại tắt phone, ngồi lẻ bóng mình ta. Hỡi em ơi! Tưởng như gần mà lại hoá rất xa Dẫu khi ấy hẹn đầu ta hoà hợp Dù câu chuyện dẫn cùng nhau rất khớp Và tim anh nhịp đập thoáng lạc dòng. Nhưng hẹn rồi tất cả biến hư không Anh chưa thể mở lòng thêm lần nữa. Nếu hỏi tại sao. Anh đâu nào biết được. Thấy lòng này không phải bắc băng dương Cũng buồn nhiều, thiếu vòng tay thương mến. Thế mà khi cảm nhận tình yêu đến Chỉ xa nhìn, rồi lẳng lặng quên đi. Lòng tự nhủ: chỉ vì chưa đến lúc. Và tất cả cứ như là điệp khúc Nếu mỗi người một đoá hoa hạnh phúc Đã qua rồi, anh bước giữa vườn hoa. Tình yêu đến, tình yêu lại đi qua Chỉ còn anh và muôn vàn mâu thuẫn. Tất cả trôi đi, lòng nhủ lòng kiên nhẫn Lòng lại nhủ lòng hạ tiêu chuẩn trái tim. Chỉ mong sao ở cuối cuộc kiếm tìm Anh sẽ thấy một người em hạnh phúc! Từ 14/12 đến 17/12 năm 2008 |
Chủ đề:
Nhật ký của tôi,
Thơ của tôi,
Lãng mạn tình yêu,